Đại hội XIII của Đảng đang đến gần, các thế lực thù địch, phản
động trong nước và ở nước ngoài tiếp tục rêu rao khẩu hiệu “dân chủ, nhân quyền”
ở Việt Nam, chúng lừa dối dư luận cho rẳng “Dân chủ là phải đa đảng”, thực chất
của khẩu hiệu này là gì?
Chúng nói, “dân chủ là phải đa đảng”. Nhưng không nhìn vào
thực tế, ở một số nước tư bản như Hoa Kỳ - được mệnh danh là “thiên đường tự
do”, trong suốt hàng trăm năm qua kể từ khi ra đời, trong bối cảnh nhiều đảng,
nhưng thực chất chỉ có hai đảng lớn nhất của giai cấp tư sản thay nhau cầm quyền.
Tuy là hai đảng nhưng khó ai có thể tìm thấy sự khác nhau về bản chất, về lập
trường giai cấp và hệ tư tưởng giữa hai đảng đó, và nếu có khác nhau thì chỉ ở
tên gọi và một số chính sách nhất định mà thôi.
Đảng Cộng sản với lịch sử hơn 100 năm, người đại diện và đấu
tranh không mệt mỏi vì quyền lợi của hàng triệu công nhân và những lý tưởng cao
đẹp, có thời kỳ bị loại ra ngoài vòng pháp luật, các đảng viên của đảng luôn bị
đe dọa, bị khủng bố; luật pháp “khoanh tròn” hoạt động của Đảng Cộng sản trong
không gian chính trị nhỏ bé và ngột ngạt nên chẳng có cơ may phát triển, còn
nói gì đến cái gọi là dân chủ trong việc đấu tranh giành vị trí cầm quyền?
Trong XHCN, dân chủ là quyền làm chủ đất nước, xã hội và làm
chủ bản thân mình một cách toàn vẹn. Nhà nước thuộc về nhân dân, do nhân dân bầu
ra một cách dân chủ, công khai và vì lợi ích của nhân dân. Quyền lực của nhà nước
thuộc về nhân dân lao động và được quyết định bởi chính nhân dân. Nói cách
khác, Nhà nước pháp quyền XHCN là công cụ trong tay nhân dân, để nhân dân thực
hiện quyền làm chủ một cách toàn diện và tự do, nhằm bảo vệ quyền làm chủ của
chính mình và độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc,
tôn trọng độc lập, chủ quyền của dân tộc khác.
Bên cạnh đó thể chế chính trị, Nhà nước pháp quyền đó cũng
chống lại tất cả những gì xâm phạm tới và làm tổn hại tới quyền dân chủ của
nhân dân lao động. Do đó, dân chủ XHCN vừa là mục tiêu cao cả, vừa là động lực
căn bản và mạnh mẽ của sự phát triển xã hội và tiến bộ toàn diện không ngừng của
nhân dân, đất nước với phẩm giá con người được thừa nhận một cách đầy đủ, tôn
trọng và bảo vệ.
Lấy hiện trạng ngày nay xã hội còn những tồn tại, những hạn
chế, nhiều vấn đề mất dân chủ, điển hình là những vụ án mà cá nhân lãnh đạo vi
phạm nghiêm trọng nguyên tắc tập trung dân chủ để quy đó là lỗi cơ chế, là lỗi
hệ thống? Đó là sự quy kết hoàn toàn sai lệch. Không có bất cứ xã hội nào tránh
được những hạn chế khi thực hiện. Với Việt Nam, việc cải tạo xã hội cũ, xây dựng
xã hội mới XHCN tất còn nhiều tồn tại chưa dễ gì gỡ bỏ, và việc xảy ra những vấn
đề mất dân chủ là biểu hiện của tồn tại xã hội mà chúng ta đang đấu tranh, ngăn
ngừa, đó không phải là bản chất của xã hội XHCN.
Như vậy, có thể thấy bằng giọng điệu tinh vi để vu khống chế
độ do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo sẽ không có dân chủ, họ cổ súy tư tưởng
bài xích Đảng, từ đó thúc đẩy đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập, đòi thực hiện
nhà nước “tam quyền phân lập”. Phương thức, thủ đoạn rất nguy hiểm mà phần tử cơ
hội chính trị, phản động sử dụng trong các “kiến nghị”, “góp ý”, “trao đổi” là
đề và gửi đến cơ quan cao nhất của Đảng, đến lãnh đạo Đảng, Nhà nước, sau đó
phát tán trên các trang mạng hải ngoại, blog phản động, mạng xã hội. Người đọc
cần phải tỉnh táo nhận diện, tránh bị cuốn vào trận địa xảo trá của họ, dẫn tới
tư tưởng hoài nghi, hoang mang, dao động, suy giảm niềm tin với Đảng.
VTG./.