Gần đây, trên
trang mạng danlambao, Bảo Giang đăng bài viết “Chung bầu trời, hai lối đi”. Nội
dung bài viết là những nhận định lệch lạc, hết sức sai lầm và hoàn toàn mang tư
tưởng hẹp hòi, đố kỵ khi so sánh về hai con người đó là Hồ Chí Minh với Ngô
Đình Diệm; so sánh về hai chế độ là chế độ xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc với chế
độ cộng hòa ở miền Nam.
Trước hết, Bảo Giang ca ngợi
Ngô Đình Diệm và phê phán Hồ Chí Minh. Với
cách tiếp cận cảm tính, sai ngay từ gốc. Bảo Giang ca ngợi Ngô Đình Diệm như
mẫu người “Hiền”, vì dân, vì nước. Bảo Giang nên biết rằng, Ngô Đình Diệm chính
là một chính trị gia phong kiến, khoác áo tư sản; cái ghế Tổng thống Việt Nam
cộng hòa của ông ta là do người Mỹ dựng lên cho một kẻ mang nặng tư tưởng phong
kiến hẹp hòi, gia đình trị. Chính ông ta đã xé bỏ Hiệp định Pari, phá hoại Tổng
tuyển cử ở Việt Nam năm 1956, là thủ phạm hủy hoại hòa bình gây ra cảnh nồi da,
xáo thịt ở Việt Nam. Chính ông ta đã ban hành Luật 10/59 “Loại cộng sản ra
ngoài vòng pháp luật”, lê máy chém đi khắp miền Nam gây ra bao cảnh đau thương
cho dân tộc. Và cũng chính ông ta là người đã tuyên bố “Biên giới nước Mỹ kéo
dài đến vĩ tuyền 17”; hô hào “lấp sông Bến Hải, Bắc tiến” gây ra sự thù địch,
đối đầu giữa hai miền Nam – Bắc.
Cái kết tốt đẹp
cuối cùng của ông ta là bất ngờ bị ngoại bang giật dây cho đám đàn em, tay chân
lật đổ; khi ông ta đã lâm cảnh “cá nằm trên thớt” cầu cứu, van xin mạng sống
thì được đám tay chân tặng cho những viên đạn sáng loáng được sản xuất từ nước
Mỹ, mà không có một phiên tòa xét xử, phán quyết. Và cái thây ma chính trị được
chôn cất sơ sài trong một góc khuất nghĩa trang, người đời không được nghe
tiếng cầu kinh ban phước lành cho về nước Chúa. Nhục thay cho thân phận của kẻ
bán nước, bám gót ngoại bang, lại cực đoan, ngu muội, gia đình trị. Tiếc thay,
giọt nước mắt ác điểu của Bảo Giang đã rơi không đúng chỗ.
Còn thân thế, sự
nghiệp Hồ Chí Minh như thế nào cả thế giới, các dân tộc trên thế giới đều biết.
Xin nhắc Bảo Giang rằng, lịch sử vốn rất công bằng, không ai mua được lòng tin,
tình cảm của con người; không đơn giản mà cả thế giới tôn trọng, tôn vinh,
ngưỡng mộ Hồ Chí Minh, bởi đây là con người đã góp phần làm nên lịch sử nhân
loại trong thế kỷ XX.
Thứ hai, Bảo Giang so sánh chế
độ xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc với chế động cộng hòa ở miền Nam. Bảo Giang nên mở mắt ra mà nhớ rằng từ năm 1955
đến năm 1975, ngoài việc tiếp nhận viện trợ từ nước ngoài, và đấu đá bè đảng
chính trị, lật đổ, hất cẳng nhau thì chế độ Việt Nam cộng hòa tuyệt đối không
có chính sách nào đáng kể để cải cách chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội.
Người nông dân vẫn chỉ làm thân phận tá điền không ruộng đất, không học hành,
khi Miền Nam hoàn toàn giải phóng, hơn 70% nông dân không có ruộng đất, và cũng
tương đương với con số đó là người mù chữ cùng với một Sài Gòn phồn hoa của
giai cấp tư sản, đầy rẫy xike, ma túy, gái mại dâm. Chế độ quân chủ và bộ máy
chính quyền của những kẻ ác ôn đã chà đạp lên giá trị, nhân phẩm, sinh mệnh của
người dân; còn Công, Minh, Liêm, Chính chẳng qua là trò chơi của các thế lực
chính trị lòe bịp dân chúng mà thôi. Di sản của nó là cơ sở kinh tế què quặt,
đại bộ phận nhân dân trắng tay chỉ làm thuê, cuốc mướn; văn hóa, giáo dục mất
gốc, dặt dẹo không có nổi một bài hát đúng nghĩa để dạy cho thiếu niên, nhi
đồng; không có mục tiêu, lý tưởng, không có tình yêu nước và lòng tự hào dân
tộc.
Còn chế độ xã hội
chủ nghĩa ở miền Bắc với chế độ công hữu, đã xóa bỏ chế độ tư hữu, xóa bỏ khoảng
cách giàu nghèo, thực hiện công bằng, bình đẳng về tiến bộ xã hội. Chỉ trong 20
năm đã có hơn 90% dân số biết đọc, biết viết; văn hóa phát triển toàn diện, con
người được quan tâm giáo dục về trí thức, tình yêu nước và lòng tự hào dân tộc.
Đó chính là nguồn gốc sức mạnh để nhân dân miền Bắc cùng với đồng bào miền Nam
đấu tranh giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước. Chính chế độ xã hội chủ
nghĩa ở miền Bắc là nền tảng chính trị, tinh thần, nền tảng phát triển kinh tế,
văn hóa cho chế độ và đất nước Việt Nam hiện nay.
Và cũng thật đáng
xấu hổ cho đám danlambao, khi Bảo Giang có mắt như mù, có học thức mà không có
nhận thức, không biết đến tình hình thế giới, tình hình thực tế của Việt Nam.
Mà vẫn phun ra những giọng điệu xưa cũ; vẫn khóc mướn cho những thây ma chính
trị lỗi thời với những giọt nước mắt của loài ác điểu. Mà không tự hỏi vì sao
ông Donal Trum, ông Kim Jong – Un lại chọn Việt Nam để tổ chức Hội nghị Thượng
đỉnh Mỹ – Triều. Vì sao ông Donal Trum lại viết lời cảm ơn Việt Nam trên mạng
xã hội Twitter: “cảm ơn vị chủ nhà hào phóng của chúng ta ở Hà Nội tuần này:
Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và
những người dân Việt Nam tuyệt vời”.
Dẫu có gian manh,
xảo quyệt đến đâu thì những lời nói, bài viết chua chát, cực đoan, bất mãn của
dạng trí thức nửa mùa, thất thế cũng chẳng lòe bịp được ai. Chúng ta phải cảnh
giác, kiên quyết đấu tranh, vạch trần những luận điệu sai trái, thù địch này./.
Mỗi công dân Việt Nam cần nêu cao tinh thần cảnh giác, nhận diện được âm mưu của của các thế lực thù địch và bọn phản động không để chúng lừa gạt, kích động, lôi kéo.
Trả lờiXóa