Đến bữa, Cụ cầm bát xới cơm ngô. Một cụ già khác cản tay Cụ và chỉ về phía bàn khác, nơi một niêu cơm trắng tinh bốc hơi nghi ngút, bát rau xanh ngon lành tỏa khói. Cụ lặng lẽ cúi xuống xới bát cơm ngô. Một chị phụ nữ nhanh tay hơn đó lấy bát cơm ngô đổ xuống nồi rồi ra xới bát cơm trắng đưa mời Cụ. Cụ từ chối, nhất định ăn cơm ngô với muối như đồng bào.
Từ đó đến bữa ăn không ai còn nhìn thấy niêu cơm trắng và bát rau xanh trên bàn nữa. Dân làng Pác Bó càng gần gũi Cụ hơn, yêu mến Cụ hơn, coi Cụ như người ruột thịt, mảu mủ của gia đình họ vậy.
Bài viết rất ý nghĩa
Trả lờiXóa