Social Icons

Pages

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2020

BÁT CƠM TRẮNG

Thuở còn hoạt động bí mật, Bác Hồ ở trong một bản người Nùng. Đồng bào địa phương gọi Bác Hồ bằng Cụ. Thấy Cụ già nhưng cũng ăn cơm độn ngô, thức khuya dậy sớm lo công việc, dân làng lo cho sức khỏe của Cụ. Họ bàn bạc kín với nhau góp gạo thổi cơm riêng cho Cụ.
Đến bữa, Cụ cầm bát xới cơm ngô. Một cụ già khác cản tay Cụ và chỉ về phía bàn khác, nơi một niêu cơm trắng tinh bốc hơi nghi ngút, bát rau xanh ngon lành tỏa khói. Cụ lặng lẽ cúi xuống xới bát cơm ngô. Một chị phụ nữ nhanh tay hơn đó lấy bát cơm ngô đổ xuống nồi rồi ra xới bát cơm trắng đưa mời Cụ. Cụ từ chối, nhất định ăn cơm ngô với muối như đồng bào.
Bữa chiều, cũng có một niêu cơm trắng. Lần này thấy dọn cơm, Cụ tự tay xới bát cơm trắng, mọi người hả hê, sung sướng chờ Cụ ăn. Nhưng không, Cụ đã mang về phía một cụ già hơn mình mời cho kỳ được.
Từ đó đến bữa ăn không ai còn nhìn thấy niêu cơm trắng và bát rau xanh trên bàn nữa. Dân làng Pác Bó càng gần gũi Cụ hơn, yêu mến Cụ hơn, coi Cụ như người ruột thịt, mảu mủ của gia đình họ vậy.

1 nhận xét: