VN là nước nhỏ hơn nhưng suốt 4.000 năm qua, VN là vật cản đầu tiên TQ không thể vượt qua để thực hiện giấc mộng bành trướng xuống phía Nam. Giả sử có xảy ra một cuộc chiến tổng lực giữa VN và TQ trên BĐ là bất phân thắng bại nhưng là thảm họa cho cả hai nước. Cả VN và TQ đều hiểu điều đó và cần hòa bình. VN có lợi thế địa lý, quân sự, ngoại giao... để TQ phải suy nghĩ, nếu không sẽ phải trả giá đắt.
TQ ngày nay, mọi sự đều vô cùng khó lường. Vì thế chúng ta cần phải động não đưa ra được một đối sách để tồn tại hòa bình lâu dài bên cạnh TQ mà không mất chủ quyền lãnh thổ và chủ quyền chính trị, không để can qua làm khổ dân lành, làm ảnh hưởng đến quốc gia đại sự.
Mỗi lần TQ gây hấn là xuất hiện các ý kiến trái chiều, nhưng có 3 luồng xu hướng chính, đó là:
1- Xu hướng chủ chiến muốn VN dàn quân ngay tức khắc, đưa tàu chiến, máy bay ra để đối lại với những hành động bắt nạt, cướp bóc và giết hại ngư dân VN mà phía TQ thực hiện, khi điều kiện cho phép có thể dùng vũ lực đánh chiếm lại quần đảo Hoàng Sa và những vị trí bị TQ chiếm đóng ở quần đảo Trường Sa. Xu hướng này cũng lập tức kết tội cho Nhà nước hèn nhát, bán nước, làm tay sai cho TQ... Đây là một bộ phận có tư duy thiển cận, phản động, anh hùng bàn phím.
2- Xu hướng dân tộc chủ nghĩa cứng rắn muốn dựa vào tinh thần dân tộc, tư tưởng bài Hán để thể hiện quan điểm cứng rắn với TQ. Giới hạn của xu hướng này là công khai đối đầu với TQ về chính trị, ngoại giao, thậm chí nếu cần thì cắt đứt bang giao, sẵn sàng cho một cuộc đánh trả bằng quân sự. Xu hướng này gây sức ép với chính quyền để họ phải tỏ rõ thái độ chống lại TQ, bất hợp tác bằng lời lẽ và hành động ngay lập tức. Đây là suy nghĩ của những người có cái đầu nóng.
3- Xu hướng dân tộc chủ nghĩa mềm dẻo muốn VN độc lập với TQ về chính trị, ngoại giao để tự chủ quan hệ đối tác với những quốc gia có chung lợi ích chiến lược ở BĐ như Hoa Kỳ, Nhật Bản, EU, Ấn Độ. .. khiến TQ không dám cậy mạnh lấn lướt mà phải lựa chọn sự hữu hảo bình đẳng. Mặt khác cần nâng cao sức mạnh dân tộc, tập hợp được mọi lực lượng, tiến tới đưa nước ta thành một cường quốc kinh tế, quân sự… Khi đó nền hòa bình với TQ sẽ tự nhiên được thiết lập và có cơ sở để bền chắc và có cơ hội để đòi lại những phần lãnh thổ bị chiếm đóng trái phép. Đây là xu hướng chính mà trước sau đất nước cũng phải lựa chọn, bởi nó mang tính tất yếu về mặt phát triển, đáp ứng nhiều nhất lợi ích của dân tộc trên mọi phương diện.
Tuy nhiên, cả ba bộ phận trên khi tiếp cận ở một vài vấn đề then chốt vẫn còn hấp tấp, thiếu đi độ lạnh của lý trí, sự điềm tĩnh cần thiết để duy trì sự tỉnh táo. Chính vì thế nhiều ý tưởng đầy trách nhiệm với quốc gia, xuất phát từ những tấm lòng lớn với xã tắc, lại bị lồng trong cái vỏ của thứ ngôn ngữ chỉ dùng khi chửi bới, miệt thị, chế nhạo khiến mất đi tính đối thoại, rất đáng tiếc.
Những vụ việc từng xảy ra ở Hà Nội, Bình Thuận, Hà Tĩnh, TP.Hồ Chí Minh... Khi các thế lực thù địch, phản động xúi giục một số người dân biểu tình, gây rối, là việc làm cực đoan, vô tình tiếp tay cho kẻ thù đang lăm le ăn sống nuốt tươi lãnh thổ của Tổ quốc, thì nội bộ dân tộc lại bị phân tán tạo cơ hội cho kẻ thù.
Đánh thức lòng yêu nước, sự cảnh giác của mọi tầng lớp dân chúng trước âm mưu Hán hóa mà TQ đang tiến hành với VN là cần thiết, thậm chí cấp thiết hơn bao giờ hết và chắc chắn còn có nhiều cách khác nữa. Nhưng tỉnh táo để giải mã hành động của TQ rồi đưa ra đối sách khôn ngoan mới là thứ cần thiết hơn.
Chúng ta không sợ một cuộc chiến tranh với TQ – nếu nó xảy ra – không có nghĩa rằng chúng ta luôn sẵn sàng để tuyên chiến với TQ, đặt đất nước thường xuyên bên bờ vực chiến tranh. Những lời hô hào kích động cho một cuộc chiến tranh thấy rải rác đâu đó, là vô cùng thiếu lý trí, thậm chí là vô trách nhiệm. Nếu người TQ cũng nuôi quan điểm như vậy với VN, cho dù họ ở thế nước lớn gấp 30 lần chúng ta, cũng đáng bị coi là thiển cận.
Một cuộc chiến tranh với TQ là điều đầu tiên chúng ta phải tìm mọi cách để tránh khi còn có thể. Tìm mọi cách để tránh, khác với tránh nó bằng mọi giá. Đọc lại lịch sử chúng ta đều nhận thấy ông cha ta cực kỳ nhất quán với quan điểm đó, tức là cố gắng hòa hiếu đến phút chót và chỉ khi không còn cách nào khác mới phải dùng đến vũ khí.
Giờ đây là lúc cả dân tộc cần đến một sự gắn kết, cần một sự đồng lòng, cần những bộ óc thông minh, trong sạch hơn bao giờ hết. Bởi vì vận mạng của dân tộc, sự tồn vong của xã tắc chưa bao giờ bị đặt vào thế chông chênh như hiện tại. Kẻ thù ngày nay không phải là những đạo quân công khai tuyên bố sẽ làm cỏ cái nước Nam nhỏ bé với những tối hậu thư ngông cuồng và lỗ mãng. Kẻ thù ngày nay luôn mang bộ mặt bạn bè, thậm chí còn là những người có cùng mục tiêu lý tưởng, luôn luôn vuốt ve bằng những lời lẽ ngoại giao thuộc loại lịch sự nhất. Kẻ thù ngày nay tạo cảm giác là chỗ dựa tin cậy, cùng tồn tại và cùng phát triển nhưng xâm lược bằng "chiến lược mềm".
May mắn lớn nhất là đến giờ này chúng ta vẫn chưa bị Hán hóa! Trên thế giới hiếm có một dân tộc nào bị đô hộ tới cả ngàn năm mà lại vẫn sống sót với tư cách một dân tộc, để rồi sau đó phát triển thành một quốc gia như VN. Bằng chứng là từ khi nhà nước Đại Việt ra đời cho đến cuối thế kỷ 20, tức là 1.000 năm sau đó, họ đã 8 lần xua binh hùng tướng mạnh, lần lượt đối đầu với sáu triều đại chính của VN, quyết rửa nỗi nhục đế quốc mà vẫn không thành.
Ý thức rõ không thể tránh được TQ, các triều đại phong kiến VN đã tìm ra một triết lý sinh tồn bên cạnh người láng giềng khổng lồ và chưa bao giờ hết tham vọng lãnh thổ, đó là “Bang giao hòa hiếu”. Bề ngoài cha ông ta luôn tỏ vẻ thần phục Bắc triều với các hình thức dâng lễ vật hàng năm, bẩm báo một cách hình thức những việc trọng đại, chấp nhận chịu lễ phong vương… Thậm chí sau mỗi cuộc chiến, dù mình là người chính nghĩa và chiến thắng, nhưng Trần Hưng Đạo, Nguyễn Trãi và sau này là Quang Trung vẫn dành cho kẻ thù chút sĩ diện để nó không quá nhục mà trở nên điên cuồng, còn bên trong thì lúc nào cha ông ta cũng giữ độc lập, bình đẳng với TQ trong mọi việc, sẵn sàng để đối phó với TQ.
Người TQ có thể cũng rất muốn có sự yên ổn ở phía Nam, nhưng với điều kiện các đòi hỏi về lãnh thổ và lãnh hải – đặc biệt là lãnh hải – của họ phải được thoả mãn. Mà điều vô lý theo kiểu sô-vanh đó thì không bao giờ được chấp nhận, một khi người Việt chưa diệt vong. Vì vậy, mọi sự hữu hảo giữa hai đảng, hai nước, hai dân tộc… chỉ là sự vờ vịt mà cả hai bên đều đọc thấy hết những gì thật sự ẩn chứa bên trong, sẽ còn kéo dài chưa biết đến bao giờ, ít nhất là chừng nào chúng ta còn chưa giành lại được Hoàng Sa, Trường Sa hoặc chừng nào TQ chưa trở thành một cường quốc dân chủ, có trách nhiệm và do đó từ bỏ tham vọng ngông cuồng, đầy ảo tưởng thể hiện trên bản đồ lãnh hải hình lưỡi bò.
Có thể đã thừa căn cứ để nói rằng: Không ai mong muốn làm láng giềng núi liền núi, sông liền sông với TQ như những gì thế giới chứng kiến ở họ. To lớn như nước Nga hay Ấn Độ họ cũng không thích thú gì có một ông bạn thâm hiểm, tham tàn và khó lường như TQ ở bên cạnh. Trong nửa sau thế kỷ 20, TQ trực tiếp và gián tiếp gây chiến tranh với hầu hết bạn bè lân bang. Vì thế, số phận quả là khắc nghiệt đã đặt chúng ta bên cạnh TQ, lại ở phía dễ tổn thương nhất.
Xét về mọi khía cạnh thì đây là một thực tế bi thảm mà chúng ta phải đối mặt. Bi thảm vì chúng ta luôn ở thế lép vế so với họ; bi thảm vì chúng ta không có quyền lựa chọn không gian sống khác; bi thảm vì dân tộc chúng ta là một dân tộc quật cường, hoặc sống hoặc chết chứ không trở thành một bộ phận thần phục của họ. Nhưng có lẽ bi thảm nhất là vô tình chúng ta đóng vai trò vật cản tự nhiên của tham vọng bành trướng Đại Hán xuống phía Nam. Đây là thực tế phũ phàng xác định tính thực chất lâu dài cho mối quan hệ Việt-Trung.
Nói gọn lại, chừng nào TQ còn nuôi ý đồ độc chiếm BĐ, chừng nào TQ còn chiếm đóng trái phép quần đảo Hoàng Sa, tìm cách gặm dần Trường Sa của VN, chừng nào người VN còn không chấp nhận sự chiếm đóng của TQ trên một phần lãnh thổ trên BĐ, không chấp nhận sự lệ thuộc tinh thần, thì chừng đó quan hệ Việt-Trung là quan hệ của hai đối thủ, mọi sự hữu hảo chỉ là tạm thời và vờ vĩnh.
Còn về phía VN, chúng ta chỉ có một cách duy nhất là tỉnh táo thoát khỏi những mưu mô đó của TQ, tận dụng thời cơ, trong đó có cả những mâu thuẫn giữa các cường quốc để phát triển. Về phần TQ, họ nắm toàn bộ sự chủ động, có thể đề ra luật chơi theo ý mình nhưng tuyệt đối không phải vì thế mà họ có quyền định đoạt. Về phần mình, chúng ta bắt buộc phải sống bên cạnh họ – nhiều người có vẻ không nhớ thực tế đơn giản này – đành ở vào thế phải nương theo và vì vậy chúng ta chỉ có thể tồn tại và phát triển bên cạnh TQ bằng một đối sách khôn ngoan.
Trong cơn khốn khó đó ai giúp chúng ta? Không có ai, chỉ tự lực tự cường, khôn ngoan chèo chống con thuyền dân tộc mà vượt qua thôi. Một số người ngây thơ định nương nhờ vào Mỹ! Bài học nhãn tiền là Mỹ, Trung đã bắt tay nhau thí Hoàng Sa cho TQ đấy thôi./.
Chỉ có độc lập, tự chủ mới có thể bảo vệ được Tổ quốc
Trả lờiXóa