Do đặc thù hoạt động quân sự, có những mất mát, hy sinh mà cán bộ, chiến sĩ trong QĐND Việt Nam chỉ âm thầm chịu đựng, chấp nhận thiệt thòi về mình để hoàn thành nghĩa vụ thiêng liêng, góp phần vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Có thể vì nhiều lý do, những hy sinh bình dị mà cao quý ấy vẫn chưa được phản ánh đầy đủ trên các phương tiện truyền thông, nên chưa được nhiều người biết đến.
1. Biên giới Tây Nam chiều 22-7-2021 ở Đồn Biên
phòng Phú Hữu, Bộ đội Biên phòng (BĐBP) tỉnh An Giang không còn rộ lên tiếng
cười như thường nhật. Hôm nay, đơn vị có tang! Đó là lễ tang tổ chức cho cha đẻ
Đại úy QNCN Diệp Sơn Đông.
Lúc 14 giờ chiều cùng ngày, Đông nhận hung tin, bố
đẻ đột ngột qua đời tại quê nhà ở thị trấn Phú Thứ (Tây Hòa, Phú Yên). Thế
nhưng, trong điều kiện dịch Covid-19 diễn biến phức tạp, đơn vị thực hiện nhiệm
vụ trực SSCĐ nên anh không thể về quê nhà chịu tang. Chia sẻ trước sự mất mát
ấy, đơn vị lập bàn thờ ngay tại chốt để Đông thắp hương, bái vọng người cha đã
khuất núi.
Không giấu được niềm xót xa, Đại tá Nguyễn Thượng Lễ, Chỉ huy trưởng BĐBP tỉnh
An Giang xúc động chia sẻ, tính từ đầu đợt dịch Covid-19 đến nay, đơn vị có 3
cán bộ, nhân viên nhận tin cha mất mà không thể về chịu tang. Ngoài đồng chí
Đông, còn có Thiếu tá QNCN Trần Hải Dương, quê ở phường Phước Long (Nha Trang,
Khánh Hòa) và Trung úy Lê Văn Nguyên, quê ở thị trấn Vân Du (Thạch Thành, Thanh
Hóa).
Đáng trân trọng, khâm phục là khi đón nhận những
hung tin như thế, các đồng chí cán bộ, sĩ quan, QNCN dù khó giấu được cảm xúc,
nhưng luôn biết cách giữ sự điềm tĩnh. Các anh đề xuất nguyện vọng với chỉ huy,
rồi cùng đồng đội lặng lẽ chuẩn bị các phần việc tang lễ ở đơn vị để thực hiện
đạo hiếu của người con, vì việc chung phải gác tình riêng.
Khi nghe kể về những câu chuyện ấy, nhiều người đã
thốt lên: Người lính quả có sức mạnh ý chí "thép"? Nói như vậy cũng
đúng, nhưng đầy đủ hơn là bởi họ có bản lĩnh Bộ đội Cụ Hồ-giá trị phẩm chất
được tôi rèn trong thực tiễn và ngấm vào máu của từng quân nhân. Có người lại
hỏi: Bộ đội Cụ Hồ có gì khác với người thường mà sức chịu đựng của họ mạnh mẽ
đến vậy?-Chẳng có gì lạ cả! Bộ đội cũng là những con người bằng xương bằng
thịt, cũng nức nở khóc, nuốt cay đắng vào lòng. Ai mất đi người thân mà không
đớn đau, hụt hẫng; ai chẳng muốn được lần cuối nhìn mặt người thân, vấn lên
trán chiếc khăn tang để bày tỏ niềm kính trọng, biết ơn đấng sinh thành... Thế
nhưng, tại sao người lính lại không rời đơn vị để về nhà thực hiện đạo hiếu
truyền thống ấy cho vẹn nghĩa, trọn tình? Bởi vì họ đã được trui rèn, đã quen
đón nhận những hy sinh thầm lặng và trên hết là họ nhận thức rất rõ về nhiệm vụ
mà mình đang thực hiện, thế nên họ không bao giờ rời bỏ vị trí...
Theo thống kê của cơ quan chức năng thuộc Bộ tư
lệnh BĐBP, từ khi dịch Covid-19 bùng phát đến nay, có gần 300 trường hợp cán
bộ, QNCN, hạ sĩ quan, chiến sĩ có người thân là “tứ thân phụ mẫu” từ trần mà
không thể về chịu tang. Hàng nghìn đồng chí có vợ sinh con, bố mẹ đau ốm
"thập tử nhất sinh" nhưng bản thân vẫn phải bám chốt, chặn dịch.
Không ít cán bộ, chiến sĩ đã hơn nửa năm chưa một lần ghé thăm gia đình. Đó là
những hy sinh chẳng thể nào cân đong, đo đếm được...
2. Thế nhưng câu chuyện “tạm gác tình riêng” ấy
không giản đơn như những công thức số học, mà nó là sự đan lẫn muôn vàn cảm
xúc, đấu tranh quyết liệt giữa thiệt-hơn, nên hay không nên trong mỗi người
lính Cụ Hồ. Đơn cử như việc phải sống xa gia đình, vợ con, gắn bó với biên
cương, hải đảo. Trước hết, người lính Cụ Hồ phải đối diện với nỗi nhớ thương
tận cùng đằng đẵng đối với hậu phương hết tháng này sang tháng khác, hết năm
này sang năm khác... Nơi biên cương heo hút đèo mây, giữa không gian thăm thẳm
của chốn rừng thiêng nước độc... nỗi nhớ càng thêm chộn rộn, cồn cào. Có chiến
sĩ tự bạch: Thật sự ở trên này, anh em không sợ khổ, chỉ ngại đối diện với nỗi
hiu quạnh đến độ sởn gai ốc. Có lúc yếu lòng bỗng thấy cô đơn, buồn tủi trực
trào, cảm giác lạnh toát chạy dọc xương sống. Những người đã lập gia đình, thèm
lắm buổi tối cuối tuần được sum vầy bên mái ấm giản đơn; được đưa vợ con đi ăn,
thư thái dạo quanh phố phường đông vui, tấp nập; được trò chuyện, hàn huyên
thăm hỏi sức khỏe ông bà, cha mẹ. Có người thèm cồn cào ly cà phê sáng, bát phở
nóng hôi hổi mỗi sớm thường nhật lành lạnh chớm thu... Lại có người thèm cái
cảm giác được xoa tay vào bụng bầu của vợ mỗi tối, được ôm đứa con thơ bé bỏng
lúc chào đời. Nhiều người khát cháy được kèm dạy con bi bô học bài, được nhìn
“các thiên thần nhỏ” khôn lớn mỗi ngày như bao ông bố khác trong xã hội...! Vậy
nhưng, những mơ ước rất đỗi bình dị ấy, người lính Cụ Hồ đâu dễ gì có được. Bởi
họ đã gắn cuộc đời mình với nghiệp binh, quanh năm rong ruổi với những chuyến
đi dài, với những năm tháng “để mặc” hậu phương thân yêu trong nỗi nhớ thương
sâu thẳm, da diết.
Cũng đã có nhiều người lính phải đau đớn, xót xa
hơn khi biết tin về những đứa con thơ thuở nào giờ đã trở nên khó bảo, thậm chí
hư hỏng khi thiếu vắng sự dạy bảo của người bố trong suốt một thời gian dài.
Cũng có người lặng lẽ nuốt nỗi buồn vào trong khi biết tin người yêu đi lấy
chồng...
Sự thật là vậy, nhưng người lính Cụ Hồ luôn biết
cách đón nhận thực tế đó bằng đức hy sinh, bao dung và cố lấp đầy những khoảng
trống tinh thần bằng sự yêu thương hết thảy đối với người thân và cho nhân dân.
Ví như câu chuyện mà Trung úy QNCN Phạm Văn Công, nhân viên chính trị, Ban CHQS
huyện Đắk Mil (Đắc Nông) kể, khi anh xung phong lên tăng cường ở Đồn Biên phòng
Đắk Lao (Bộ chỉ huy BĐBP tỉnh Đắc Nông). Rằng sau những đêm dài băng rừng, lội
suối tuần tra, chốt chặn bảo vệ đường biên, mốc giới, phòng, chống dịch
Covid-19, niềm vui lớn của anh là được “đi tới, đi lui” trên những đỉnh núi
cao, vươn tay “hứng” từng vạch sóng “chông chênh, chập chờn” để có thể thực
hiện những cuộc gọi điện thoại. Chỉ cần một sự kết nối mỏng manh, anh sẽ chăm
chú lắng nghe các con tíu tít kể chuyện trường, chuyện lớp, nghe vợ sẻ chia
chuyện gia đình, quê hương... Chỉ cần có vậy, người lính đã cảm thấy mãn nguyện
và được tiếp thêm sức mạnh, nghị lực để vượt lên khó khăn, thử thách thực hiện
tốt nhiệm vụ được giao.
3. Có một khoảng lặng khác mà Bộ đội Cụ Hồ phải
đối diện chính là muôn vàn khó khăn do điều kiện sống, công tác, điều kiện thời
tiết và sự thiếu thốn vật chất đủ bề.
Nơi nghỉ của họ sau những chuyến tuần tra, chốt
chặn hầu hết chỉ là những túp lều tạm. Có những cơn mưa dông bất chợt đã giật
phăng mái lều của họ khiến cho đồ đạc của anh em sũng nước. Vào những ngày
trung tuần, tháng 7, tháng 8 này, trên tuyến biên giới Đắc Nông trời mưa xối
xả, gió rít từng hồi liên tục. Sau những chuyến tuần tra, mật phục xuyên đêm,
cán bộ, chiến sĩ, dân quân thuộc Ban CHQS huyện Đắk Mil và Đồn Biên phòng Đắk
Lao lại quây quần trong những căn lều dã chiến tranh tre, nứa lá, mái lợp tôn, vừa
sưởi ấm, vừa tranh thủ hong khô quần áo... Nơi biên cương không có điện, không
có sóng viễn thông, khi rảnh rỗi, các anh thường kể cho nhau về chuyện hậu
phương hoặc mở điện thoại xem ảnh vợ con, gia đình cho vơi đi nỗi nhớ...
Đến với các tuyến biên giới, giữa ngút ngàn mây
núi, ở mỗi điểm chốt chỉ có vài ba anh em bộ đội bám vào nhau mà sống và thực
hiện nhiệm vụ. Các anh phải ngủ lán trại, nằm phản gỗ kê trực tiếp trên nền đất
lạnh, ăn cơm với rau rừng và những loại thực phẩm lâu lâu mới được tiếp tế. Thế
nhưng các anh vẫn kiên trì bám trụ, vẫn duy trì đều đặn nền nếp chính quy, canh
tực, SSCĐ ở mức cao nhất. Cũng vì cái khó, cái khổ mà ước mơ của cán bộ, chiến
sĩ nơi đây rất đỗi bình dị. Có người lính biên phòng kể rằng, mỗi lần có lực
lượng tiếp tế từ dưới xuôi lên, thứ mà các anh mong đợi nhất chính là những cục
pin sạc dự phòng hay những phong thư...
Vậy đấy, nếu chúng ta là những người lính kia,
liệu có làm được những điều như họ đã và đang làm không. Bạn thử so sánh những
chiếc phản gỗ khô ráp giữa rừng với chăn ga gối đệm trong những căn phòng sang
trọng có máy lạnh, điều hòa và các phương tiện sinh hoạt tiện nghi, hiện đại.
Bạn thử mường tượng bản thân mình đang đứng giữa biên cương thăm thẳm như các
chiến sĩ biên phòng, hay giữa biển nước mênh mông ở nhà giàn DK, những điểm đảo
giữa trùng khơi Trường Sa, hay trên những con tàu tuần tra, trực chiến bị quăng
quật bởi sóng to, gió lớn... Bạn sẽ chịu đựng được bao lâu? Có thật sự can
trường, can đảm để tiếp tục những công việc muôn vàn gian lao, vất vả, nhưng
không thể điểm mặt, ghi tên tạo nên danh vọng, hay sinh ra lợi nhuận kinh tế
như mỗi phần việc mà bạn vẫn hay làm?
Vì thế, trước khi nhận xét về nhiệm vụ, cuộc sống
của những người lính thì cần phải đặt mình vào vị trí của những người lính kia,
để xem mình có thể làm được những điều như họ đã và đang làm hay không. Còn đối
với những kẻ dã tâm chống phá cách mạng, cố tình bôi đen hình ảnh Bộ đội Cụ Hồ
thì cần phải đấu tranh, vạch trần mưu đồ, thủ đoạn của chúng; lên án thói ngông
cuồng, nhận thức lệch lạc, chủ quan của một số “anh hùng bàn phím”. Những con
người này vốn chỉ biết ngồi trong phòng lạnh huênh hoang, khoác lác trên mạng,
còn trên thực tế thì có lẽ cái chốt của bộ đội nằm ở đâu trên tuyến biên giới
thì họ cũng không hề biết và không dám đặt chân tới, chứ đừng nói đến việc có
thể đến đó để thực hiện nhiệm vụ.
Mỗi cán bộ, chiến sĩ đều hiểu rằng, lúc này đây, vì sự bình yên của nhân dân, mỗi người đều phải khắc phục khó khăn, gian khổ, hi sinh niềm vui, hạnh phúc riêng tư để bảo vệ bình yên cho nhân dân. - k10
Trả lờiXóaNhững hy sinh thầm lặng của cán bộ chiến sĩ đã và đang thắp lên niềm tin về ngày chiến thắng dịch Covid-19 không còn xa phía trước. - k10
Trả lờiXóaCảm ơn những chiến sĩ tuyến đầu chống dịch-k10
Trả lờiXóaSự cống hiến thầm lặng ngày đêm của đội ngũ phòng chống dịch Covid-19. D7
Trả lờiXóaChân thành cảm ơn các chiến sỹ trên tuyến đầu diệt dịch
Trả lờiXóa