Gần đây, trên nhiều diễn đàn phản động
đã xuất hiện bài viết Tư duy đất sét Nguyễn Phú Trọng của Phạm Trần. Xuyên suốt
bài viết, Phạm Trần đã trắng trợn xuyên tạc, bịa đặt, bôi nhọ, hạ uy tín của Tổng
bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng. Mục đích nhằm “tạo hiệu ứng” cổ súy cho
những hoạt động chống phá của “đồng bọn” hướng vào công tác chuẩn bị Đại hội đảng
bộ các cấp, tiến tới Đại hội toàn quốc lần thứ XIII của Đảng.
Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2019
ÂM MƯU VÀ THỦ ĐOẠN ĐÊ HÈN CỦA NGUYỄN TIẾN DÂN TRƯỚC THỀM ĐẠI HỘI XIII
Như một vấn đề có tính quy luật là cứ mỗi
khi đất nước sắp có những sự kiện trọng đại diễn ra, thì các thế lực thù địch,
phản động lại điên cuồng chống phá Đảng, chống phá cách mạng nước bằng nhiều âm
mưu thủ đoạn hết sức tinh vi, xảo quyệt. Đặc biệt, trước thềm Đại hội lần thứ
XIII của Đảng, khi toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta đang ra sức chuẩn bị mọi mặt
để tiến tới tổ chức sự kiện quan trọng này, thì các thế lực thù địch, chống cộng
lại càng ráo riết gia tăng các hoạt động chống phá Đảng ta. Mới đây, trên trang
danlambao Nguyễn Tiến Dân lại đăng tải bài “Chính trường Việt Nam sẽ ra sao,
khi khuyết Trọng?”. Toàn bộ nội dung bài báo đã thể hiện rõ tâm địa xấu xa của
kẻ thù địch, phản động đang cố gắng gượng để chống phá công tác chuẩn bị nhân sự
cho Đại Hội XIII của Đảng. Vẫn những thủ đoạn bới móc, xuyên tạc đời tư, bôi nhọ
thanh danh, uy tín của các lãnh tụ của Đảng, Nguyễn Tiến Dân tiếp tục diễn lại
những chiêu trò đã cũ rích mà bất kỳ một người cộng sản hay một người dân lương
thiện nào chỉ cần đọc qua cũng hiểu rõ tâm địa xấu xa, phản động của Nguyễn Tiến
Dân và đồng bọn của hắn. Vậy, sự thực thì sao:
NGUYỄN ĐÌNH CỐNG – SỰ HƯ HỎNG VỀ NHÂN CÁCH CỦA MỘT VỊ GIÁO SƯ
Quá bận việc, nay mới có dịp “dạo chơi”
trên mạng để xem cộng đồng luận gì về thế sự. Nhưng hôm nay tôi quả là giật
mình, khi đọc bài TRAO ĐỔI VỀ ĐẠI HỘI 13 CỦA ĐCSVN của Giáo sư Nguyễn
Đình Cống, nguyên là nhà giáo của Trường Đại học Xây dựng, một nhà khoa học khá
nổi tiếng với những công trình khoa học về kết cấu xây dựng. Tôi biết đến ông Cống
cũng rất tự nhiên, vì nhà tôi có chú em từng là sinh viên của Trường Đại học
Xây dựng, thường nghiên cứu nhiều sách về chuyên ngành xây dựng, trong đó có những
cuốn sách của ông.
Chuyện về xây dựng, thì tôi không thạo lắm,
nhưng cũng kính nể Giáo sư Cống theo những lời khen ngợi của đám bạn thằng em
tôi khi đọc sách về chuyên ngành xây dựng của thầy. Song quả thật, nếu thầy
chuyên tu về ngành xây dựng thì đời sẽ vinh hiển, được nhiều người quý mến, tôn
trọng hơn. Nhưng khi nói sang chuyện chính trị, thì tôi thấy ông Cống không còn
đáng kính nữa. Bởi triết lý về sự nghiệp của cuộc đời, có lẽ ông Cống đã là
Giáo sư thì không để phải “trò” dạy lại “thầy” cái chữ đã được đúc kết trong
thành ngữ của người Việt ta rằng: “Một nghề thì sống, đống nghề thì chết”, hay
“Nhất nghệ tinh nhất thân vinh”… Quả thật là bất kính khi phải đọc lại từng chữ
này cho Giáo sư hiểu.
Nhưng ông Cống thứ lỗi cho, đời nó là vậy,
bởi không ai có thể tự cho mình làm thầy của thiên hạ suốt cuộc đời; lúc này
mình là thấy, còn lúc khác mình tất yếu là trò. Nếu đọc từng câu chữ trong bài
viết trên của ông, thì thấy thật đáng tiếc cho ai đã giới thiệu cho ông vào Đảng,
và cũng thật buồn phiền cho Đảng, Nhà nước, chế độ và nhân dân ta đã mất toi
công “nuôi dưỡng ông từ lúc ấu thơ, chăm bẵm, bú mớm” cho ông nên người dưới
mài trường xã hội chủ nghĩa, những mái trường mang tên các danh nhân, chí sĩ
yêu nước nổi tiếng một thời như: Phan Bội Châu, Phan Đình Phùng, Trường Đại học
Bách khoa Hà Nội và cả trường Đại học Xây dựng Khác-cốp ở Liên Xô nữa – một nhà
nước xã hội chủ nghĩa chính hiệu của chủ nghĩa xã hội thời đó… Ông được ăn học,
nuôi dạy đầy đủ, chẳng thiếu thứ gì, giữa cảnh bao người con đất Việt đến tuổi
như ông lại phải xông pha ngoài trận tuyến theo tiếng gọi cứu nước của non
sông, của Bác Hồ và của Đảng mà ra mặt trận, chiến đấu hy sinh chống thực dân
Pháp, đế quốc Mỹ xâm lược và bè lũ tay sai bán nước hại dân… Vậy mà ông đòi bỏ
ngôi nhà xã hội chủ nghĩa đó đi?!
Ông từ bỏ Đảng à? Đó là việc của ông.
Không có ông thì còn bao nhiêu người khác nối tiếp cái sự nghiệp tự do, độc lập
dân tộc và chủ nghĩa xã hội này, sự nghiệp đã được lớp lớp những người con thân
yêu, cống hiến hy sinh quên mình cho Tổ quốc trước đây cũng như hiện nay bước
tiếp. Mới vẻn vẹn có 31 năm tuổi Đảng, với một cuộc sống chẳng biết gì đến mùi
thuốc súng của bão lừa chiến tranh, đau thương, hy sinh mất mát, hay một chút gian
lao, khó nhọc nào của người công nhân trong nhà máy, của người nông dân trên đồng
ruộng, mà ông đòi đối thoại với Đảng à? Ông lại giở chiêu kích tướng “Đảng
không dám đối thoại” về Đại hội XIII! Ông có tư cách gì, nhân cách nào mà để Đảng
đối thoại với ông, khi đòi Đảng phải thay tên đổi họ, đòi nước phải thay tên đổi
hiệu.
Tiếc thay cho cái “thân già da cóc đến
khắm khú” của ông như một học trò đã viết về ông. Ông đã không tránh khỏi vết
xe đổ của mấy kẻ bất mãn chế độ, mấy tay dân chủ giả hiệu, bị lừa phỉnh mà phí
phạm cuộc đời, tự sỉ vả, “phóng uế” vào công danh, sự nghiệp khó nhọc theo đuổi
hoài bão ước mơ về những công trình xây dựng của mình… Nhưng cũng nhắc để ông
biết, Đảng, Nhà nước, nhân dân cho ông ăn học để phụng sự Tổ quốc và nhân dân,
xây nên những ngôi nhà của độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội, của hạnh phúc ấm
no cho dân, chứ không phải để xây nên mấy ngôi nhà hoang của những kẻ dân chủ
giả hiệu, mà bản chất là phản dân, hại nước, lúc nào cũng tung ra và nêu lên những
giọng điệu tự do ngôn luận, tự do báo chí, hay đòi từ bỏ chủ nghĩa Mác – Lênin,
đòi từ bỏ độc đảng, thiết lập đa đảng… để lòe bịp ít người còn chưa có điều kiện
học tập nâng cao nhận thức…
Cái hư hỏng của ông Cống, không phải ở
các tri thức khoa học về kết cấu xây dựng, mà là ở cái sự hư hỏng về kết cấu
nhân cách làm người, cách ứng xử với con người, chế độ, nhà nước và nhân dân đã
nuôi dưỡng ông thành tài, thành danh. Đó còn là cái hư hỏng của sự suy thoái về
tư tưởng chính trị, thay đổi lập trường quan điểm, từ kẻ bất mãn, trở thành kẻ
trở cờ, phản bội lại sự nghiệp của Đảng, lợi ích của nhân dân, của dân tộc, khiến
cho băng hoại cái nhân cách của người thầy, của một nhà khoa học.
Nhà hỏng có thể xây lại được, có đúng
không Giáo sư kết cấu xây dựng Nguyễn Đình Cống? Nhưng sự hư hỏng về nhân cách
thì liệu có công trình khoa học nào của ông có thể ứng dụng sửa chữa được? Theo
tôi, chỉ có cuộc đời mới dạy được cho cách sửa chữa. Con đường chân chính nhất
là phải quay trở về với tiếng gọi phục vụ sự nghiệp vĩ đại của nhân dân ta trên
con đường tiến lên xây dựng đất nước Việt Nam dân giàu, nước mạnh, dân chủ,
công bằng, văn minh, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam./.
VẠCH TRẦN LUẬN ĐIỆU LỪA GẠT CỦA LÊ HỮU KHÓA
Trên trang mạng xã hội (Danlambao), Lê Hữu
Khóa đã có bài viết với tiêu đề “Yêu nước Việt để thương giống nòi Việt”, với
luận điệu hết sức độc địa, bịa đặt – giả danh đánh vào lòng yêu nước, thương
nòi của nhân dân ta, Lê Hữu Khóa đã ngầm phê phán vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng
sản Việt Nam đối với sự nghiệp cách mạng của dân tộc ta.
Một lần nữa xin khẳng định dứt khoát rằng
ở Việt Nam “đa nguyên, đa đảng” không phải là yếu tố đảm bảo dân chủ đích thực
cho nhân dân Việt Nam, bởi vì:
Thứ nhất, không có một giá trị “dân chủ”
chung cho mọi loại hình tổ chức xã hội, nhà nước. Sự ra đời của một thể chế hay
một đảng đều gắn với những điều kiện lịch sử nhất định. Bất cứ một xã hội nào
mà lực lượng cầm quyền, nhà nước tôn trọng nhân dân, chăm lo cho nhân dân, coi
nhân dân là gốc, là chủ thể của quyền lực và bảo đảm quyền lực thực tế của nhân
dân thì xã hội đó có dân chủ thực sự.
Thứ hai, ở Việt Nam, Đảng và Nhà nước ta
luôn quan tâm đến dân chủ. Điều này được thể hiện ngay trong Cương lĩnh, đương
lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước. Trong Cương lĩnh
của Đảng, Hiến pháp của Việt Nam đều thể hiện rõ “mọi quyền lực thuộc về nhân
dân”, nhân dân lao động là người làm chủ đất nước. Dân chủ là thành quả của cuộc
đấu tranh lâu dài của Đảng, của nhân dân ta và ngày càng hoàn thiện, phát triển.
Thành quả cách mạng gần 75 năm qua của Việt Nam đã khẳng định bản chất dân chủ
của chế độ xã hội, xã hội chủ nghĩa mà chúng ta đang xây dựng
Thứ ba, thực tiễn lịch sử nước ta cho thấy,
đã từng tồn tại nhiều đảng phái chính trị, song không một đảng phái nào có đủ
năng lực để định hướng chính trị của dân tộc và giải quyết những vấn đề của
cách mạng ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam. Trong hơn 80 năm đấu tranh chống thực
dân Pháp xâm lược, hàng chục cuộc đấu tranh vũ trang oanh liệt của nhân dân Việt
Nam nổ ra nhưng vẫn không giành được thắng lợi. Nhưng, với đường lối và phương
pháp đúng đắn đã đưa cách mạng Việt Nam đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác.
Điều đó cho thấy, Đảng Cộng sản Việt Nam là lực lượng duy nhất lãnh đạo nhân
dân giành và giữ vững nền độc lập, mang lại đời sống ấm no, tự do, hạnh phúc và
mang lại quyền làm chủ thực sự cho nhân dân Việt Nam. Đảng luôn phát huy trí tuệ
của toàn dân tộc, không cấm ai cống hiến trí tuệ, sức lực của mình đối với sự
nghiệp xây dựng và phát triển đất nước, nhưng cũng không thể để thế lực nào lợi
dụng dân chủ để phủ nhận thành quả của cách mạng, đi ngược lại lợi ích dân tộc
và nguyện vọng của nhân dân ta.
Để có được nền dân chủ thực sự như hiện
nay, nhân dân ta đã anh dũng đấu tranh gian khổ và biết bao xương máu của các
thế hệ đã đổ xuống để có được cuộc sống hòa bình, ấm no, hạnh phúc như hôm nay.
Như vậy, nếu thực hiện theo Lê Hữu Khóa tất yếu sẽ dẫn đến tình trạng làm mất ổn
định chính trị-xã hội, ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của người dân, phá vỡ
khối đại đoàn kết toàn dân tộc mà Đảng, Bác Hồ và nhân dân ta đã dày công vun đắp.
Thực tiễn một số nơi thế giới đã cho thấy đều đó.
Rõ ràng những luận điệu của Lê Hữu Khóa
là sự lừa gạt những người nhẹ dạ, cả tin, là thủ đoạn thâm độc, là âm mưu chống
phá chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam. Được một số tổ chức phản động xúi giục, được
các thế lực thù địch nuôi dưỡng, bố thí y đã ra sức tuyên truyền, xuyên tạc sự
thật, bôi nhọ chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta. Vì vậy chúng ta cần hết sức cảnh
giác, vạch trần bộ mặt thật của Lê Hữu Khóa và đồng bọn./.
KHÔNG THỂ XUYÊN TẠC VAI TRÒ LÃNH ĐẠO NHÀ NƯỚC VÀ XÃ HỘI CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
Trong thời gian qua, nhằm mục tiêu xóa bỏ
vai trò, sứ mệnh lãnh đạo của đảng cộng sản việt nam, các thế lực thù địch, cơ
hội chính trị tiếp tục đẩy mạnh các hoạt động chống phá bằng việc đưa ra nhiều
luận điểm phi lý, trong đó điển hình là nhân vật trung nguyễn, đối tượng này
cho rằng: “ở các nước dân chủ, đa nguyên, đa đảng cầm quyền không thực hiện được
lời hứa với dân thì ngay lập tức họ bị cử tri trừng phạt và bầu cho đảng khác
lên nắm quyền”, “đó cũng là lý do mà giới lãnh đạo đảng công sản rất ghét đa
nguyên đa đảng” và y cho rằng, “đảng cộng sản không phải chịu trách nhiệm chính
trị”. Thực tế có phải như vậy?
Thứ nhất, vấn đề đa nguyên, đa đảng mà
trung nguyễn đề cập chỉ là một điệp khúc cũ rích, lỗi thời, là cái cớ “dân chủ”
nhằm xóa bỏ sự lãnh đạo của đảng cộng sản việt nam, tiến tới xóa bỏ chế độ xã hội
chủ nghĩa ở việt nam.
Thực tế cho thấy, dân chủ không phụ thuộc
vào một đảng hay đa đảng. Trên thế giới có nhiều nước theo chế độ đa đảng chính
trị, nhưng bản chất vẫn chỉ là một đảng giữ vai trò lãnh đạo đất nước và bảo vệ
cho quyền lợi của giai cấp mình. Chẳng hạn như mỹ – là một quốc gia thực hiện
chế độ đa nguyên, đa đảng, nhưng thực tế chỉ có hai đảng lớn: là đảng dân chủ
và cộng hòa thay nhau lãnh đạo đất nước, song cả hai đảng này đều là đảng của
giai cấp tư sản, đại diện cho quyền lợi và lợi ích của giai cấp tư sản. Điều đó
chứng tỏ, dân chủ không phụ thuộc vào cơ chế một đảng hay đa đảng mà phụ thuộc
vào bản chất và mục đích của đảng cầm quyền. Vậy thì, đa nguyên, đa đảng ở đây
có thực sự dân chủ hay không?
Ở việt nam hiện nay, mặc dù một đảng
lãnh đạo nhưng không hề triệt tiêu dân chủ. Bởi vì, đảng cộng sản việt nam là đội
tiền phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiền phong của nhân dân lao
động và của cả dân tộc; lợi ích của đảng không nằm ngoài lợi ích của giai cấp
công nhân, của nhân dân lao động và của dân tộc. Mục đích của đảng cộng sản việt
nam là xây dựng nước việt nam “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn
minh”, không còn người bóc lột người, đó cũng là ý chí, nguyện vọng của giai cấp
công nhân, nhân dân lao động và của dân tộc. Điều đó cho thấy những gì mà trung
nguyễn nêu ra là hoàn toàn bịa đặt.
Thứ hai, “đảng cộng sản việt nam không
phải chịu trách nhiệm chính trị” là luận điểm phản khoa học, không hiểu hoặc cố
tình không hiểu, thiếu hiểu biết của trung nguyễn. Đảng cộng sản việt nam đóng
vai trò là lực lượng chính trị lãnh đạo xã hội mang tính quy luật phù hợp với sự
ra đời của đảng cộng sản việt nam là sự lựa chọn của cách mạng việt nam thông
qua quá trình sàng lọc khách quan đúng đắn. Cũng chính sự lựa chọn khách quan
này càng thể hiện trách nhiệm chính trị cao cả, thiêng liêng nhưng cũng rất
vinh quang của đảng cộng sản việt nam.
Trong suốt quá trình lãnh đạo cách mạng,
đảng cộng sản việt nam luôn thực hiện đúng vai trò lãnh đạo nhà nước và xã hội
của mình, luôn gắn bó mật thiết với nhân dân, phục vụ nhân dân, chịu sự giám
sát của nhân dân, luôn chịu trách nhiệm trước nhân dân về những quyết định của
mình, các tổ chức của đảng và đảng viên đảng cộng sản việt nam hoạt động trong
khuân khổ hiến pháp và pháp luật, mọi đảng viên của đảng dù giữ bất kỳ cương vị
nào, cao hay thấp, nếu vi phạm đều bị xử lý nghiêm minh trước pháp luật của nhà
nước. Như vậy, có thể khẳng định, luận điệu đảng cộng sản việt nam không phải
chịu trách nhiệm chính trị là hoàn toàn phi lý, bịa đặt, phản động.
Tóm lại, chiêu bài “đa nguyên, đa đảng”
– là một luận điệu đã lỗi thời, phản động, điệp khúc nhai lại vì không còn cớ
nào khác của các trung nguyễn, còn luận điểm đảng cộng sản không phải chịu
trách nhiệm chính trị là một luận điểm phi lý và thiển cận, thiếu hiểu biết, mà
thực chất là cố tình biện luận để có cớ chống phá, phủ nhận vai trò lãnh đạo của
đảng cộng sản việt nam. Qua những vấn đề trên, chúng ta càng khẳng định, chỉ có
sự lãnh đạo duy nhất của đảng cộng sản việt nam dựa trên nền tảng học thuyết
mác – lênin, tư tưởng hồ chí minh là bảo đảm không gì thay thế được cho thắng lợi
cuối cùng của chủ nghĩa xã hội ở việt nam. Mọi sự tìm kiếm nào khác chỉ là mất
phương hướng chính trị giai cấp, mơ hồ bản chất giai cấp của chế độ xã hội chủ
nghĩa và tự mình từ bỏ chủ nghĩa xã hội.
IM LẶNG KHÔNG CÓ NGHĨA KHÔNG HÀNH ĐỘNG
Trên các trang “lề trái” và mạng xã hội
đang “nóng” tình hình trên biển đông. Họ phê phán sự im lặng của việt nam:
“…không lên tiếng “quan ngại” như mọi lần”, làm cho “chức năng định hướng thông
tin của báo chí lề phải bị “tê liệt”.
Cần thấy rằng, quan điểm nhất quán của
Việt Nam trong giải quyết vấn đề bất đồng trên Biển Đông bằng biện pháp hòa
bình, dựa trên luật pháp quốc tế, phải căn cứ vào Công ước của Liên hợp quốc về
Luật Biển năm 1982, vào Bộ quy tắc ứng xử của các bên trên Biển Đông (DOC) tiến
tới COC. Quá trình giải quyết vấn đề bất đồng phải ưu tiên cho hòa bình, ổn định
trên Biển Đông và trên đất liền để tạo môi trường thuận lợi cho phát triển kinh
tế, xã hội và đời sống của người dân. Vì vậy, nếu có “kiểm soát thông tin” là để
thực hiện mục tiêu đó. Nhưng “kiểm soát thông tin” (như họ nói) là một chuyện,
trên thực địa lại là một chuyện khác, nên không đánh đồng hai chuyện này với
nhau được, để cho rằng, Việt Nam không hành động gì để bảo vệ chủ quyền biển đảo
của mình.
Đúng vậy, ngày 16/7, người phát ngôn Việt
Nam Lê Thị Thu Hằng nói: “Trong thời gian qua, Việt Nam đã triển khai đồng bộ
các biện pháp hòa bình để giải quyết vấn đề, đấu tranh yêu cầu tôn trọng vùng
biển Việt Nam, các quyền và lợi ích hợp pháp của Việt Nam trên vùng biển của
mình, không có hành động làm phức tạp tình hình”. “Các lực lượng chức năng trên
biển của Việt Nam đã và đang thực thi chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài
phán một cách hòa bình, đúng pháp luật nhằm bảo vệ vùng biển Việt Nam”./.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)