Xưa nay, không phải ngẫu nhiên mà người ta thường kết luận và ghét cay đắng, cảnh giác với thói hèn hạ, bẩn thỉu của bè lũ bất mãn, chán đời trong nước, bọn lưu manh nhưng lại nhân danh quốc sỹ rêu rao, giảng đạo lý về cái gọi là “dân chủ, nhân quyền”, lợi dụng việc này để cổ súy, kích động phản phúc, kêu gọi đa nguyên về chính trị, đa đảng đối lập, phủ nhận công lao của Đảng Cộng sản Việt Nam. Về thói ăn có nói không từ lâu đã thành bản chất và nó ngấm vào máu của bọn cơ hội nhân danh chống cộng; đặc biệt là cái bọn có trí thức nhưng phản trắc và dần dần từ chỗ còn che đậy, còn giấu diếm những việc làm mạt hạng của mình thì nay họ đã không ngần ngại phô diễn luôn bản chất của mình ra.
Vậy bọn chúng là ai? Xin thưa: đa số bọn chúng là những người sinh ra trong khói lửa chiến tranh, học tập và trưởng thành dưới chế độ này, được bao bộc và chở che của quần chúng nhân dân, được hưởng nền thái bình muôn thủa mà biết bao thế hệ người Việt đã ngã xuống để có được như hôm nay; nhiều tên cũng vỗ ngực, xưng tên là kẻ sĩ, là giáo sư, tiến sỹ, là “trí thức cấp tiến”; bụng chứa đầy kinh luân nhưng mang lòng dạ phản trắc, nhiều tên hám danh hám lợi mà tình nguyện phò ngoại bang, nhiều tên vì bất mãn vì không được trèo cao, leo cao nên đã bội phản, trở cờ theo giặc để chống lại Đảng, chính quyền và nhân dân.




