Viết về Đảng, về Bác, các thế hệ nhà thơ Việt Nam đều
ca ngợi và bày tỏ lòng biết ơn sâu nặng trước công lao to lớn của Đảng đối với
dân tộc, đối với bản thân bằng những vần thơ chân thành, giàu cảm xúc.
Đầu thế kỷ 20, thấu hiểu được
nỗi khổ đau của nhân dân Việt Nam khi phải chịu ách thống trị của thực dân -
phong kiến trong đêm trường nô lệ, lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc đã sớm ra đi tìm
đường cứu nước. Với lòng yêu nước nồng nàn, Người đã nhận ra ánh sáng của chủ
nghĩa Mác - Lê nin và tìm thấy con đường đúng đắn, phù hợp nhất để giải phóng
dân tộc. Nhà thơ Chế Lan Viên với niềm kính yêu vô hạn và cảm xúc mãnh liệt đối
với lãnh tụ Hồ Chí Minh, đã tái hiện giây phút thiêng liêng và hạnh phúc vô bờ
bến của Bác và cũng là của nhân dân Việt Nam khi được tiếp xúc với bản Luận
cương về các vấn đề dân tộc và thuộc địa của Lê nin:
Luận cương
đến Bác Hồ. Và Người đã khóc
Lệ Bác Hồ
rơi trên chữ Lê-nin
Bốn bức
tường im nghe Bác lật từng trang sách gấp
Tưởng bên
ngoài đất nước đợi mong tin.
Bác reo lên một mình như nói
cùng dân tộc
“Cơm áo là
đây! Hạnh phúc đây rồi!”
Hình của
Đảng lồng trong hình của nước
Phút khóc
đầu tiên là phút Bác Hồ cười.
(Người đi tìm hình của nước)