Nói dóc theo nghĩa thông thường được hiểu là khoác lác, bịa đặt, hoặc là để ra vẻ ta đây, hoặc là để tự đề cao mình. Bài viết “đọc và suy ngẫm, những người đàn bà đi qua đời Hồ Chí Minh” của Phương Nguyễn là một dạng như thế khi vẽ ra những người đàn bà trời ơi nào đó và gán ghép cho họ là “sự nghiệp ái tình” của Hồ Chí Minh.
Thiết nghĩ, đã có quá nhiều bài viết phân tích, vạch trần bộ mặt xấu xa, bỉ ổi của những kẻ bịa đặt trơ trẽn như Phương Nguyễn khi cố tình xuyên tạc, bôi nhọ thân thế, sự nghiệp, cuộc đời của Bác Hồ – Ta không cần phải bàn thêm nữa. Điều đáng nói ở đây là, hình ảnh của Hồ Chủ tịch không ai có quyền xuyên tạc và xúc phạm bởi đó là hình ảnh của một danh nhân văn hóa đã được Tổ chức văn hóa và giáo dục Liên hiệp quốc (UNESCO) thừa nhận. Và như vậy, khi cố tình phủ nhận Hồ Chí Minh, tức là Phương Nguyễn và đồng bọn của Y cũng phủ nhận luôn cả Tổ chức Văn hóa và Giáo dục Liên hiệp quốc – một trong những tổ chức chuyên môn lớn của Liên hiệp quốc, hoạt động với mục đích “thắt chặt sự hợp tác giữa các quốc gia về giáo dục, khoa học và văn hóa để đảm bảo sự tôn trọng công lý, luật pháp, nhân quyền và tự do cơ bản cho tất cả mọi người không phân biệt chủng tộc, nam nữ, ngôn ngữ, tôn giáo”
[1]. Nghịch lý ở chỗ, cái sự nói dóc của Phương Nguyễn đã vô hình chung, phủ nhận những giá trị về công lý, về nhân quyền và tự do mà Liên hiệp quốc đang hướng đến, trong khi Y và bè lũ phản động của Y vẫn khoác lên mình cái áo “tự do”, “dân chủ”, “nhân quyền”. Thật khôi hài. Bộ mặt thật của những kẻ giả nhân, giả nghĩa đã lộ rõ, chúng không chỉ chống lại dân tộc Việt Nam, đất nước Việt Nam mà còn đi ngược lại cả sự văn minh và tiến bộ của loài người.